Your cart is currently empty!
Khi Trí Tuệ Dần Vươn Mình, Ta Thấy Gì?
Có những buổi chiều, tôi cứ ngồi lặng thinh, nhìn ra ngoài cửa sổ, nghĩ về những điều đang vội vã đổi thay xung quanh mình. Đặc biệt là mấy chuyện về Trí tuệ Nhân tạo… nghe thì có vẻ cao siêu lắm, nhưng không hiểu sao, đôi khi lại thấy nó gần gũi đến lạ.
Người ta kể, cái cách mà OpenAI đi, nó giống như mấy người trẻ năm xưa, cứ muốn thử, muốn làm điều gì đó thật khác biệt. Ừ thì, cứ thử đã, sai thì sửa, biết đâu lại có ngày ‘hoa nở’ thật to. Tôi cũng từng có những giấc mơ ngô nghê như vậy hồi trẻ, muốn vẽ một bức tranh thật to mà chẳng biết bắt đầu từ đâu.
Rồi tôi nghe về chuyện họ muốn mang Trí tuệ Nhân tạo đến cho cả một đất nước, không phải chỉ riêng ai đó hay một công ty lớn. Nghe thì to tát lắm, kiểu như xây hẳn một ‘cánh cổng sao’ gì đó. Nhưng nghĩ kỹ, nó cũng giống như cái cách mình muốn chia sẻ một món ăn ngon cho nhiều người, ai cũng được nếm thử, để không ai cảm thấy bị bỏ lại. Có thể là họ lo lắng, sợ rằng nếu không nắm bắt kịp, mình sẽ lỡ mất một chuyến tàu quan trọng.
Cái ý niệm về một Trí tuệ tổng quát, có thể nghĩ được, làm được đủ thứ, nó vẫn còn xa lắm, mơ hồ lắm. Như một cánh chim bay mãi trên bầu trời, mình cứ dõi theo thôi. Nhưng họ bảo, giờ đây, nó đang dần hiện hữu, không còn chỉ là chatbot nói chuyện suông nữa, mà là một ‘người bạn’ biết dùng công cụ, biết giải quyết vấn đề, biết cả viết code nữa. Nghe có vẻ lạ lẫm phết đấy, như kiểu một đứa bé tập đi rồi dần biết chạy, biết nhặt đồ vậy.
Tôi lại nghĩ, liệu rồi một ngày, mình có còn phải cắm mặt vào màn hình nữa không? Hay sẽ có những thiết bị thật ‘hiểu mình’, thật ‘tự nhiên’ như hơi thở, cứ ở đó thôi, không cần phải chạm, không cần phải nhìn. Một giấc mơ đẹp phết đấy, đúng không? Để mình có thêm thời gian nhìn ngắm mây trời, nghe tiếng gió luồn qua khe cửa.
Họ cũng nói, những câu chuyện ta đọc trên báo, trên mạng, cũng góp một phần rất nhỏ vào cái kho tri thức khổng lồ ấy. Như những giọt nước tí hon hòa vào đại dương. Đôi khi, những giá trị thật sự, những điều làm ta vui, làm ta trưởng thành, lại khó mà đong đếm bằng con số. Cứ hỏi những người đã dùng, họ sẽ kể cho mình nghe những câu chuyện rất riêng, về việc nó giúp họ làm mọi thứ nhanh hơn, hay tìm ra một ý tưởng hay ho hơn.
Cứ thế thôi, cái thế giới này cứ chầm chậm xoay vần, và ta cứ chầm chậm học cách sống cùng những điều mới mẻ. Không vội vã, không áp lực, chỉ là dõi theo, và chiêm nghiệm…