Your cart is currently empty!
Khi AI viết nhạc cổ điển: Chúng ta “toang” chưa?
Viết lại chi tiết từ nội dung gốc “New AI Classical Music Composer… Are we Cooked?” – một cuộc đối thoại và phản ứng hài hước của hai nhạc sĩ trước khả năng sáng tác nhạc cổ điển của AI.
Một buổi sáng đẹp trời, sau khi đi kiểm tra mắt về với tin mừng “không cần đeo kính (trừ khi lái xe ban đêm)”, hai nhạc sĩ mở đầu vlog với một nỗi niềm… thất nghiệp.
“Nghe đồn khi thất nghiệp, sức khoẻ cải thiện. Mắt mình chắc sáng ra vì… không phải nhìn vào hóa đơn.”
Nhưng hôm nay không phải để than thở. Mà là để đối mặt với một thứ có thể khiến họ thất nghiệp thật sự: AI biết soạn nhạc cổ điển.
Hồi ức đau thương
Họ nhớ lại năm ngoái từng review AI viết nhạc pop. Và… phải công nhận rằng “nghe cũng giống pop đấy chứ, dù hơi buồn buồn như chơi piano trong phòng trọ mùa mưa.”
Tuy nhiên, AI hoàn toàn thất bại khi thử viết nhạc cổ điển. Cấu trúc sai, nhạc cụ rối, không có chất cổ điển gì ngoài… từ khóa.
“Cho AI viết nhạc valse, mà nó tưởng đang remix EDM.”
Gặp gỡ kẻ mới: Notegen
Nhưng lần này khác.
Một AI mới – Notegen – được huấn luyện chỉ riêng với các nhà soạn nhạc cổ điển. Và họ quyết định phản ứng cùng khán giả:
“Cùng nhau xem liệu tụi mình… đã bị nấu chín chưa.”
Track 1: “Keyboard Waltz in S minor_1635” – Nghe tên đã thấy không ổn
Ngay từ cái tên – “underscore_1635” – đã khiến họ nhăn mặt.
“Không ai đặt tên tác phẩm kiểu underscore. Chopin chắc sẽ nổi điên nếu thấy!”
Nhưng rồi…
🎶 Nhạc vang lên.
“Whoa… ổn đó.”
Họ thừa nhận: bản này rất khá, giai điệu có chất waltz rõ ràng, phong cách gợi nhớ đến Chopin, và có bố cục 8 ô nhịp, lặp lại – chuẩn bài bản.
Tuy nhiên, vẫn có những điểm… “lệch tông”:
- Một D# đầu tiên nghe rất… gượng ép.
- Phần giữa hơi “sạch sẽ quá”, thiếu cảm xúc và sự bất ngờ.
- Cách AI chọn nốt và hướng đi của giai điệu chưa thật sự có gu.
“Giống như ai đó làm bài tập âm nhạc đúng công thức, nhưng không có hồn.”
Track 2: “Orchestral Dance of the Spirits_235” – Khi clarinet nổi loạn
Một bản nhạc dàn nhạc. Nghe tên cũng “underscore”.
Và rồi… sự cố.
“Clarinet chuyển từ giáng sang thăng… trong khi dây vẫn đang ở thăng! Làm gì vậy trời?!”
Họ phá lên cười. Và rồi tự trấn an:
“Không sao, chắc AI đang sáng tạo theo trường phái ‘dissonance là nghệ thuật’.”
Nhìn chung:
- Bản nhạc mang cảm hứng từ Tchaikovsky, giống như một khúc dạo đầu cho ballet.
- Có phần hòa âm chuyển điệu thú vị, nhưng đôi khi đi lạc và không có điểm tựa.
- Có cảm giác thiếu định hướng: “Nó không dẫn người nghe đến đâu cả.”
Track 3: “Chamber Serenade in A major_40” – Cũng gần đạt… nếu là bài kiểm tra lớp 12
Một bản giao hưởng phòng với cấu trúc rõ ràng, dễ đoán, “rất giống bài thi học sinh phổ thông.”
Tuy nhiên:
- Mở đầu rất dễ chịu, hòa âm đẹp.
- Phần giữa… lại đuối và rời rạc.
- Một số đoạn chuyển hợp âm nghe “giật”, không mượt mà.
Dù sao, họ đồng ý: nếu học sinh nộp bản này trong kỳ thi, chắc được điểm khá.
Vấn đề nằm ở đâu?
Càng nghe, họ càng nhận ra vấn đề cốt lõi:
AI có thể học công thức, nhưng không có trực giác.
Họ so sánh như việc học về Beethoven – bạn học quy tắc, rồi phát hiện chính Beethoven phá luật liên tục.
“Cấu trúc là để phá – và để phá được, bạn cần trực giác và cảm xúc. Mà đó là thứ AI không có.”
Một kết luận chưa toang
“Nếu tôi viết bản nhạc đó, tôi sẽ rất tự hào. Nhưng nếu AI viết nó? Ờ… tôi thấy hơi lo rồi đó.”
Nhưng chưa toang. Vì:
- AI vẫn thiếu sự tinh tế của cảm xúc người sáng tác.
- Nó không thể tạo ra cái mới, mà chỉ sao chép và lắp ghép từ cái cũ.
- Và quan trọng nhất:
“AI không thể luyện tập thay bạn.”
Còn tương lai?
“Bạn có thể dùng AI để hỗ trợ, định dạng bản nhạc, chỉnh sửa, nhưng để tạo ra một tác phẩm chạm đến trái tim, vẫn cần một con người đang… đói bụng và muốn viết nhạc.”
À mà nhắc mới nhớ… Họ đang đói bụng thật. Kết thúc video là lúc đi ăn.