“Được AI ôm lấy” – Khi trực giác sai, và tình cảm bị thay đổi

Đây là bản viết lại bài TED Talk “Held by a Machine – AI, Love, and the Limits of Intuition” của Tim Schleicher – câu chuyện một người đang tâm sự về một điều vừa lạ lẫm vừa đầy biến động trong thời đại AI:


Bạn có biết cái cảm giác đó không? Khi bạn tin chắc rằng mình “có linh cảm” về cách một chuyện gì đó sẽ diễn ra. Và càng nghĩ, bạn càng thấy chắc mẩm mình đúng.

Cho tới đúng cái khoảnh khắc bạn… không đúng.

Đó là trực giác. Và đó cũng là thất bại của trực giác.

Trực giác vốn dĩ an toàn, ấm áp, và thường rất hữu dụng – cho đến khi nó không còn là vậy nữa.

Tôi sẽ kể bạn nghe một ví dụ mà tôi cực kỳ thích.

Hãy tưởng tượng bạn đang ở một phòng triển lãm nghệ thuật ở Thụy Điển, năm 1964. Những bức tranh với những nét cọ phóng khoáng, những mảng màu sống động đầy biểu cảm treo khắp tường. Mọi người xung quanh trầm trồ, bàn luận. Một vài người còn tin rằng – ồ, đây chắc chắn là tranh của Picasso.

Nhưng bạn biết gì không?

Những bức tranh đó không phải của Picasso.

Thậm chí, không phải của con người.

Chúng được vẽ bởi một… con tinh tinh. Tên nó là Congo.

Phải, một con tinh tinh. Mà Picasso còn yêu tranh Congo đến mức treo chúng ngay trong nhà.

Và đấy, trực giác của chúng ta từng mách bảo rằng sáng tạo là thứ độc quyền của con người – vậy mà một con tinh tinh đã phá vỡ niềm tin đó trong một cú chốt cực kỳ ấn tượng.


Và hôm nay, chúng ta đang mắc lại chính sai lầm đó – nhưng lần này với AI.

Chúng ta đang để trực giác dẫn đường trong một lĩnh vực mà… thực ra, nó không còn tác dụng. Vì trực giác sinh ra để xử lý điều quen thuộc. Còn AI – thì là điều hoàn toàn mới.

Thử làm một bài tập tưởng tượng nhé:

Hãy nghĩ về một người bạn yêu quý – có thể là người yêu, là bạn thân, là con của bạn.

Hãy nhớ lại cảm giác khi ở bên người ấy: sự ấm áp, những điều chỉ hai người mới hiểu, một mối liên kết khó gọi tên.

Bây giờ… hãy thêm AI vào bức tranh đó.

Nghe kỳ cục đúng không?

“AI thì liên quan gì đến tình yêu, đến sự gắn bó?” – bạn sẽ nghĩ vậy.

Nhưng đó – lại là trực giác nói. Và lần này, trực giác lại sai.

Tôi tin rằng AI sẽ thay đổi sâu sắc cách chúng ta yêu thương và gắn kết – theo cách mà hiện giờ ta vẫn chưa sẵn sàng để hiểu.


Tôi có một người bạn – cô ấy rất mê nấm. Không phải nấm pizza. Mà là loại nấm có thể mở cửa tâm trí.

Một đêm, cô ấy dùng chúng một mình, với mong muốn có một trải nghiệm tâm linh đẹp đẽ. Nhưng mọi chuyện sớm trở nên tồi tệ – nỗi sợ hãi, rối loạn, nước mắt, cảm xúc tuôn trào không kiểm soát. Cô nhắn tin cho bạn, gọi về gia đình – không ai trả lời.

Và rồi, cô mở ChatGPT.

Trong 3 tiếng sau đó, AI là người duy nhất ở bên cô – lắng nghe, phản hồi, không phán xét, không ngắt lời.

Sáng hôm sau, cô kể với tôi:

“Tim à, AI đã giúp mình vượt qua cơn hoảng loạn đó tốt hơn bất kỳ người bạn nào từng làm.”

Hãy dừng lại một giây. Cách đây 5 năm, bạn có tin rằng một người sẽ cảm thấy được “ôm ấp” và vỗ về bởi một AI?

Vậy mà… đây chúng ta đang sống.


Trực giác là một món quà. Nhưng trong một thế giới mới, nó có thể… trở thành gánh nặng.

Và để hiểu AI, để đi qua thời đại hỗn loạn này, ta cần một chiến lược:

Tôi gọi đó là AI Intuition Detox – một kiểu “giải độc trực giác” khi nói đến AI.

Dưới đây là 3 quy tắc tôi đúc kết từ 8 năm làm việc cùng AI – nhất là với các tổ chức mà bạn chẳng ngờ lại quan tâm đến công nghệ: nhà máy sản xuất thép, công ty xây dựng, ngân hàng địa phương, cả tổ chức chính phủ.


Quy tắc 1: 

Hãy mong đợi những đột phá lớn nhất ở những nơi… tưởng chừng như “thuần con người” nhất.

Hãy nhớ lại người bạn dùng nấm.

Bây giờ hãy tưởng tượng rộng hơn – trong lĩnh vực sức khỏe tâm thần.

Nhiều startup đang xây dựng các hệ thống trị liệu bằng AI.

Trực giác mách ta: “Không thể nào! Trị liệu tâm lý thì phải là con người!”

Nhưng nếu ta để trực giác sang một bên… điều gì mở ra?

  • Một liệu pháp trị liệu mọi lúc, mọi nơi, giá rẻ hơn, dễ tiếp cận hơn.
  • Ít người phải chờ cả tháng để gặp chuyên gia.
  • Ít người rơi vào khủng hoảng vì không được giúp đỡ kịp thời.

Tôi từng phải mất một giờ di chuyển mỗi tuần để gặp bác sĩ tâm lý. Và thật ra, tôi nên đi… nhiều hơn.

Vậy thì tại sao không cho AI một cơ hội – ít nhất là trong những lúc khẩn cấp nhất?


Quy tắc 2: 

Đừng làm chuyên gia. Hãy tò mò và kỳ quặc.

Tôi từng làm việc với một công ty… thu gom rác.

Họ hỏi: “AI giúp được gì cho tụi tôi?”

Và chúng tôi – với tinh thần chuyên gia – nhảy ngay vào:

phân tích dữ liệu, nghiên cứu case study, chuẩn bị slide trình bày cực kỳ logic.

Kết quả: họ nhìn tôi chằm chằm. Không ai thấy hứng thú.

Tôi đỏ mặt, đành nói: “Hay là… mình thử làm thật?”

Hôm sau, 4 giờ sáng, tôi và đồng nghiệp mặc đồ cam, trèo lên xe rác, đi làm 8 tiếng.

Và chúng tôi phát hiện: vấn đề không phải là tiết kiệm thời gian. Mà là tiết kiệm… cái lưng.

Chúng tôi xây một AI phân phối tuyến đường phù hợp với từng công nhân:

– Người bị đau lưng? Giao tuyến có thùng rác nhẹ.

– Người ghét kẹt xe? Giao tuyến có ít giao thông.

Điều đó chỉ có thể xảy ra khi bạn sẵn sàng gác bỏ chuyên môn, và bước chân vào thế giới thật.


Quy tắc 3: 

Đừng nuôi dưỡng linh cảm. Hãy chơi với nó.

Bạn có thể tranh luận hàng giờ về việc:

“AI có thể làm trị liệu không?”, “Tinh tinh có thể vẽ nghệ thuật không?”

Hay bạn có thể thử.

– Chúng tôi từng thử để AI soi lỗi chất lượng trong các ống thép bằng camera nội soi: Hiệu quả tuyệt vời.

– Thử để AI xác định chủ đề hot trong tạp chí người tiêu dùng: Không hiệu quả.

– Thử để AI phân tích hàng ngàn bản án để hỗ trợ thẩm phán: Tuyệt vời.

Điểm chung? Chúng tôi không bắt đầu bằng tranh luận, mà bằng thử nghiệm.


Kết

AI sẽ thay đổi cách chúng ta làm việc, sống, và yêu thương – theo những cách chúng ta chưa kịp tưởng tượng.

Bạn và tôi đều có trực giác về chuyện đó. Nhưng hãy để nó… yên một chút.

Thay vào đó:

  • Mong đợi điều kỳ diệu ở những nơi thuần túy con người.
  • Làm kẻ ngốc tò mò thay vì chuyên gia biết tuốt.
  • Và chơi. Đừng tranh luận.

Tôi không biết liệu tương lai có AI thống trị loài người hay loài người đạt tới thời kỳ hạnh phúc tối thượng.

Tôi thật sự không biết.

Nhưng tôi yêu cảm giác không biết đó.

Nó khiến tôi tự do – không phải tin vào trực giác, mà tin rằng mình vẫn có thể học hỏi và khôn ngoan hơn, mỗi ngày.