Điều gì mới thật sự làm nên một người viết trong thời đại AI?

Tôi vẫn hay tự hỏi, rốt cuộc thì điều gì mới thật sự làm nên một người viết? Suốt một thời gian dài, mình cứ loay hoay tìm kiếm những công cụ xịn sò, những phần mềm đủ thứ… Cứ ngỡ đó là câu trả lời.

Ai cũng nghĩ có phần mềm này, có công nghệ kia, đặc biệt là Trí tuệ nhân tạo bây giờ tinh vi đến thế, thì mọi chuyện sẽ dễ dàng thôi. Ừ thì dễ thật, nhưng chẳng hiểu sao, có khi mình vẫn cứ đứng yên đó, chẳng viết nổi lấy một chữ. Cứ như thể, chúng ta quá bận rộn với việc tìm hiểu đủ thứ, xem hướng dẫn này nọ, mà quên mất việc quan trọng nhất: Cứ thế mà viết thôi.

Vấn đề không nằm ở cái bàn phím hay phần mềm mình dùng, mà có thể là… ở sâu thẳm bên trong mình. Chính cái nôn nao, cái ý nghĩ phải hoàn hảo mới bắt đầu được, đã níu chân mình mãi.

Để rồi nhận ra, đôi khi chỉ cần mười lăm phút mỗi ngày, tỉ mẩn như mình vẫn cặm cụi pha một ấm trà, hay tưới mấy chậu cây con, là đủ. Cứ đều đặn như hơi thở, tự nhiên câu chữ lại về. Nhiều người nói bận lắm, nhưng tôi tin là, ai cũng có vài phút “thảnh thơi” để gửi gắm cho chính mình, thay vì cứ miệt mài xem phim hay lướt mạng xã hội vô định.

Nhiều lúc mình mệt quá, lại vùi đầu vào những bộ phim dài tập, hay lướt điện thoại vô định. Cứ ngỡ đó là nghỉ ngơi, nhưng kì thực, lại thấy người rệu rã hơn. Thì ra, nghỉ ngơi đích thực phải như một giấc ngủ sâu, một buổi đi dạo thảnh thơi, hay đơn giản là ngồi yên lắng nghe mình thôi.

Mình vẫn tin rằng, ai trong đời cũng có những “khúc mắc”. Có thể là cần một ai đó lắng nghe, cần một lời khuyên từ chuyên gia. Nhưng đừng vì thế mà đợi mình “sửa chữa” xong xuôi tất cả rồi mới bắt đầu. Cái khó khăn ấy, có khi chỉ là do mình chưa đủ kiên nhẫn, chưa chịu “tập” đủ nhiều mà thôi. Cứ làm đi, rồi mình sẽ khôn lên, từng chút một.

Tôi vẫn nhớ cái quãng năm 2019, mình đã từng kiệt sức đến nỗi, cả một chuỗi sách tâm huyết cứ thế mà đứt đoạn. Dù biết có công cụ xịn đến mấy, biết cách này cách kia, nhưng cái “sức ỳ” trong mình nó lớn quá, cứ níu lấy mình suốt mấy năm trời. Ngay cả khi biết AI có thể giúp xong một cuốn sách trong một tuần, sự trì hoãn bên trong vẫn cứ lì lợm.

Vậy nên, chẳng cần tìm đâu xa xôi. Cái chìa khóa để mình “viết” được, để “sống” được với con chữ, nó nằm ngay trong những thói quen nhỏ bé mỗi ngày. Cứ bắt đầu, dù chỉ là mười lăm phút thôi, rồi mọi chuyện sẽ khác. Thế thôi.