Your cart is currently empty!
Chuyện một anh chàng kiếm $3000 mỗi ngày chỉ từ Vibe Coding
Viết lại từ Video “He makes $3,000 a day Vibe Coding apps – here’s how”
Chuyện những giấc mơ gõ cửa màn hình nhỏ, và nỗi lòng muốn cất tiếng
Ngày xưa, tôi cứ nghĩ chuyện làm ra một phần mềm, một ứng dụng gì đó, hẳn là khó khăn lắm. Khó đến nỗi, tôi, một người chỉ hay vẩn vơ nghĩ ngợi mấy chuyện đâu đâu, chẳng bao giờ dám mơ mình sẽ tạo ra được thứ gì đó có thể chạy trên chiếc điện thoại nhỏ bé này. Nó cứ như một cánh cửa đóng chặt, chỉ dành cho những khối óc siêu việt, những bàn tay thoăn thoắt gõ code đêm ngày. Tôi cứ nghĩ thế mãi…
*
Rồi có một ngày, tôi nghe câu chuyện về ROR. Cái tên nghe lạ lẫm phết đấy. Nhưng rồi, từng câu, từng chữ trong câu chuyện đó cứ thấm vào lòng, khiến tôi giật mình nhận ra, ồ, thì ra cái thế giới phức tạp kia, giờ đây có thể được mở ra bằng những lời nói giản dị của chính mình.
Họ kể, ROR bắt đầu từ con số “không tròn trĩnh”, từ một tấm nệm trải tạm bợ. Vậy mà chỉ ba tháng sau, họ đã chạm mốc triệu đô doanh thu. Không hiểu sao, câu chuyện về cái “khởi đầu từ con số không” ấy lại khiến tôi thấy gần gũi và ấm áp đến lạ. Nó không phải là một con số khô khan, mà là lời thì thầm về những nỗ lực thầm lặng, về cái tinh thần dám đứng dậy từ chỗ chẳng có gì.
*
ROR, họ muốn làm cho việc tạo ứng dụng điện thoại trở nên dễ dàng nhất có thể. Dễ đến nỗi, ngay cả những người như tôi, chẳng mấy khi đụng vào mấy dòng code loằng ngoằng, cũng có thể tự mình xây nên một thứ gì đó. Có thể là một “chế độ dành cho nhà phát triển,” hay một “chế độ cho người sáng lập không chuyên về kỹ thuật,” nghe thật ấm áp và bao dung làm sao.
Họ bảo, mình chỉ cần nói lên điều mình muốn thôi. Chẳng hạn, “làm cho tôi một ứng dụng theo dõi calo có cả camera.” Rồi sau đó, cái “trí tuệ nhân tạo” kia, không biết bằng cách nào, sẽ tự động viết ra những dòng code mà trước giờ mình cứ nghĩ là chuyện “trên trời.” Ngay cả khi có chút lỗi lầm, có một cái nút nhỏ xíu thôi, bấm vào là mọi thứ lại đâu vào đấy. Nghe như phép màu vậy…
*
Có những câu chuyện nhỏ bé, thầm thì về những ứng dụng “của riêng tôi” mà người ta đã tạo ra bằng ROR. Một người nọ, làm hẳn một ứng dụng nhỏ xinh cho bạn trai mình, để hai người cùng theo dõi những lời khen tặng nhau, những việc cần làm nho nhỏ mỗi ngày. Rồi có cả một vị bác sĩ ở tận nước Nga xa xôi, tạo ra một ứng dụng tính toán liều lượng thuốc cho bệnh nhân ung thư. Những việc nhỏ xíu, riêng tư thế thôi, nhưng lại chạm đến những nỗi niềm sâu thẳm nhất của con người. Có thể là để giải quyết một nỗi trăn trở cá nhân, hay để giúp đỡ một ai đó mà mình thương yêu. Cái “phần mềm cá nhân” này, không hiểu sao, lại khiến tôi thấy cuộc đời này bỗng dung dị và đáng yêu phết.
Họ nói, ban đầu người ta làm vì mình, vì cái vấn đề bé tí tẹo của mình thôi. Nhưng rồi, có thể những cái “bé tí tẹo” ấy lại hóa ra là nhu cầu của rất nhiều người khác nữa. Từ một hạt mầm nhỏ, nó có thể lớn dần lên, thành một một khu vườn bé xinh mang lại chút gì đó cho đời.
*
Không hiểu sao, ROR lại chọn đi một con đường hơi khác so với số đông. Trong khi nhiều nơi cứ mải mê với những ứng dụng web to tát, họ lại lặng lẽ tập trung vào những ứng dụng di động. Có lẽ là vì, những ứng dụng di động cứ nằm gọn trong túi ta, bên ta mỗi ngày, gần gũi như một người bạn vậy. Nó giữ chân ta lại lâu hơn, khiến ta muốn quay lại dùng mỗi bận cầm điện thoại lên.
Anh Daniel, người sáng lập ROR, và người bạn đồng hành của anh ấy, họ đã có những kinh nghiệm dày dặn với ứng dụng di động. Có lẽ vì thế, họ hiểu sâu sắc cái nỗi lòng của những ai muốn tạo ra một thứ gì đó trên điện thoại, nhưng lại cứ bị vướng víu bởi sự phức tạp dã man của nó.
*
Việc chia sẻ ứng dụng cũng trở nên nhẹ nhàng lạ. Không cần phải chờ đợi App Store hay Google Play “duyệt” một cách khó khăn nữa. Chỉ một đường link thôi, bạn bè mình đã có thể thử ngay cái “đứa con tinh thần” ấy. Dễ dàng như gửi một bức ảnh, một tin nhắn vậy. Có thể là cái “phép màu” này, sẽ mở ra một chân trời mới cho những người muốn cầm chiếc điện thoại lên, và tự mình vẽ nên những giấc mơ của riêng mình.
*
Tôi nghe anh Daniel kể về những bài học anh đã học được trên chặng đường này. Nghe nhẹ nhàng, mà thấm thía lạ.
Đầu tiên, hãy làm những gì mình yêu, mình thực sự tin tưởng. Bởi vì, có yêu thì mới có sức mà đi tiếp, dù con đường có gian nan đến mấy.
Rồi, cái sự kiên trì. Dù có lúc muốn bỏ cuộc phết đấy, nhưng cứ nghĩ lại cái điều mình tin, rồi lại đứng dậy bước tiếp.
Kế đến là đồng đội. Hãy tìm những người tài giỏi, tin cậy, để cùng mình sẻ chia gánh nặng, cùng mình đi qua bão giông.
Và đừng quên, sản phẩm có hay đến mấy, cũng phải đến được tay người dùng. Cứ nghĩ đến người dùng, lắng nghe họ, và sửa chữa thật nhanh những điều chưa ổn.
Cuối cùng, hãy cứ xoay sở, cứ sáng tạo, dù gặp bao nhiêu khó khăn. Đôi khi, chính những lối rẽ bất ngờ lại mở ra những con đường không ai ngờ tới. Như cái cách ROR chọn đi vào thị trường ứng dụng di động, khi mà ai cũng mải mê với web vậy.
*
Có lẽ, ROR đang âm thầm tạo nên một “nền kinh tế của những người sáng tạo phần mềm.” Không còn là câu chuyện của những công ty to lớn, mà là của những cá nhân bé nhỏ, với những vấn đề bé nhỏ của riêng mình. Có thể họ là người làm marketing, hay người bán hàng, hay chỉ đơn giản là một người nội trợ có một ý tưởng hay hoắc. Giờ đây, họ không cần phải chờ đợi ai nữa, không cần phải tìm kiếm “đối tác kỹ thuật” đâu xa. Họ có thể tự mình biến ý tưởng thành hiện thực, và có thể, nó sẽ mang lại cho họ một khoản thu nhập nho nhỏ, nhưng cũng đủ để thay đổi cuộc sống của mình.
Những giấc mơ cứ thế, nhẹ nhàng gõ cửa những màn hình nhỏ bé trong tay mỗi người.
Thế thôi.