Chuyện những thước phim sinh ra từ con chữ

Có những công cụ mới lạ ra đời, không phải để ta lao vào kiếm tìm sự giàu có, mà là để ta tìm lại niềm vui giản dị của việc sáng tạo. AI làm video cũng vậy, nó như một người bạn vụng về nhưng chân thành, giúp ta kể những câu chuyện trong đầu mà không cần loay hoay với kỹ thuật phức tạp.

Dạo này, người ta hay nói về những thứ AI thông minh, biết vẽ tranh, viết nhạc, làm thơ. Mình nghe thì nghe vậy thôi, thấy nó cũng xa xôi sao ấy. Như thể chuyện của một thế giới nào khác, không phải của mình.

Cho đến một hôm, mình đọc được về một công cụ AI có thể biến vài dòng chữ thành một đoạn phim ngắn. Tức là, mình chỉ cần gõ vào vài ý nghĩ vẩn vơ, ví dụ như “một chiều mưa Sài Gòn, có cô gái ngồi bên cửa sổ nhìn lá me bay”, là nó có thể vẽ ra cảnh đó, có chuyển động, có màu sắc, có cả nỗi buồn man mác nữa…

Không hiểu sao, mình thấy lòng chùng xuống một nhịp. Thấy hay hay, mà cũng thấy lạ lẫm. Hồi đó, mình từng ao ước biết làm phim lắm. Chỉ là những thước phim nho nhỏ thôi, ghi lại cảnh mẹ ngồi nhặt rau, cảnh con mèo nhà lười biếng nằm phơi nắng, hay cảnh một quán cà phê quen mà mình hay tới ngồi một mình. Nhưng rồi mình lại bỏ cuộc. Mấy cái phần mềm chỉnh sửa video cứ rối tinh rối mù, mình loay hoay mãi mà chẳng xong, thấy mình vụng về dã man.

Vậy là mình bỏ cuộc.

Giờ thì có thứ này. Nó không đòi hỏi mình phải biết kỹ thuật gì cao siêu. Nó chỉ cần mình kể cho nó nghe ý nghĩ của mình. Cảm giác cứ như mình vừa tìm ra một lối tắt để đi vào khu vườn trong mơ của chính mình vậy. Cái cảm giác có thể biến những thứ vẩn vơ trong đầu thành một thứ gì đó mình xem được, chạm vào được, nó nhẹ tênh và vui một cách lạ lùng.

***

Có thể nhiều người sẽ nhìn vào đây và nghĩ ngay đến chuyện kiếm tiền, đến thành công. Người ta nói về việc làm video quảng cáo cho các nhãn hàng nhỏ, làm freelancer trên các trang mạng, hay xây một kênh riêng có triệu người xem. Mình hiểu, và những điều đó cũng chính đáng thôi. Cuộc sống mà, ai cũng cần phải lo toan.

Nhưng có thể là… có thể là ta nhìn nó theo một cách khác được không?

Có thể nó là cơ hội để mình tìm lại cái niềm vui sáng tạo mà mình đã vô tình đánh rơi đâu đó giữa những bộn bề. Là khi mình không còn phải “đau đầu” vì mấy chuyện kỹ thuật, mình có nhiều thời gian hơn để nghĩ, để cảm nhận. Hạnh phúc đôi khi chỉ đơn giản là được thấy ý tưởng của mình thành hình, dù nó ngô nghê, chẳng hoàn hảo.

Mình nghĩ về những người bạn của mình, những người cũng giống mình, trong đầu đầy những câu chuyện nhưng lại ngại ngần vì không biết cách thể hiện. Giá mà họ cũng biết đến công cụ này. Để họ có thể tự tạo ra những thước phim cho riêng mình, kể câu chuyện của mình.

***

Tất nhiên, chẳng có gì là hoàn hảo cả. Những đoạn phim do AI làm đôi khi sẽ hơi cứng nhắc, hơi… vô hồn. Nó không thể nào có được cái nhìn run rẩy từ một bàn tay thật, hay cái góc máy xiêu vẹo đầy chủ ý của một người quay phim thực thụ. Nó cũng không hiểu được hết những ẩn ý sâu xa trong lời mình nói.

Nó giống như một đứa trẻ tập vẽ vậy. Vụng về, nhưng chân thành. Và mình phải học cách trò chuyện với nó, kiên nhẫn một chút, thử đi thử lại nhiều lần.

Có lẽ, đây không phải là câu chuyện về việc AI sẽ thay thế con người, hay về một con đường làm giàu nhanh chóng. Với mình, đây là câu chuyện về một người bạn đồng hành mới. Một người bạn hơi kỳ cục, nhưng lại có thể giúp mình kể những câu chuyện mà bấy lâu nay mình chỉ giữ cho riêng mình.

Để rồi một ngày nào đó, khi nhìn lại, mình có cả một kho phim nhỏ xinh, lưu giữ những mảnh vụn ý nghĩ, những giấc mơ nho nhỏ của chính cuộc đời mình.

Thế thôi.