Khi người ta xôn xao về những thước phim làm từ con chữ

Dạo này người ta xôn xao về những thước phim làm từ con chữ, hứa hẹn đủ điều. Nhưng có lẽ, điều hay ho nhất của nó không phải là những lời hứa hẹn to tát, mà là những niềm vui nho nhỏ khi mình tự tay “vẽ” nên một câu chuyện, dù còn vụng về.



Dạo này, newfeed của mình cứ thỉnh thoảng lại hiện lên mấy cái video ngồ ngộ. Người ta bảo nó được làm ra từ con chữ, không cần máy quay, không cần diễn viên… Cứ gõ vài dòng là có một thước phim. Người ta còn nói về chuyện kiếm tiền từ nó, về thành công, giàu có…

Nghe hay hay, mà cũng thấy hơi… xa lạ. Cảm giác giống như hồi bé tí, lần đầu thấy cái tivi màu vậy. Vừa tò mò, vừa có chút choáng ngợp.

Không hiểu sao, mình lại nghĩ, những cái “thành công, giàu có, hạnh phúc” mà người ta nói nghe to tát quá. Nó giống như một cái áo quá rộng so với mình. Mình chỉ tò mò muốn biết, cái thứ công nghệ này, rốt cuộc nó có thể làm được gì cho những người bình thường như mình nhỉ?

***

Mình thử gõ vào vài chữ vu vơ. “Một buổi chiều mưa bên cửa sổ”.

Chờ một lát, và một đoạn phim ngắn hiện ra. Không phải ký ức của mình, nhưng cảm giác quen quen. Cái ly cà phê bốc khói, những giọt nước lăn dài trên kính. Nó giống như một người bạn mới, hơi vụng về, không hiểu hết ý mình, nhưng vẫn cố gắng kể lại một câu chuyện.

Rồi mình chợt nghĩ đến tiệm bánh ngọt cuối phố. Cái bánh tiramisu ở đó ngon dã man. Giá mà có một đoạn phim ngắn quay cảnh lớp kem mềm mịn, lớp bột cacao phủ lên trên… chắc là sẽ có nhiều người muốn ghé thử lắm. Có thể cái công cụ này giúp được những chuyện nho nhỏ như vậy chăng?

Hay là làm một video về con mèo lười nhà mình, lúc nó cuộn tròn ngủ trưa trong nắng. Chẳng để làm gì to tát cả, chỉ để lưu lại một khoảnh khắc dễ thương thôi.

Hạnh phúc, có khi chỉ là những ý tưởng nho nhỏ như thế được thành hình.

***

Người ta hay nói về những kế hoạch lớn lao, những bước đi chiến lược. Còn mình chỉ nghĩ, nếu muốn làm quen với “người bạn” mới này, chắc là nên bắt đầu từ những thứ nhỏ xíu.

Mỗi ngày, dành ra mười lăm phút để “nghịch” nó. Thử một câu lệnh ngớ ngẩn. Xem nó sẽ vẽ ra cái gì. Giống như hồi bé mình ngồi nghịch đất sét, nặn ra những hình thù không rõ ràng nhưng lại thấy vui phết.

Khi lướt mạng, thấy một video nào hay hay, mình cũng dừng lại một chút. Tự hỏi, nếu là mình, mình sẽ “kể” cho cái máy này nghe như thế nào để nó tạo ra được hình ảnh đó? Một bài tập nho nhỏ cho trí tưởng tượng.

Có lẽ không cần phải vội vã. Cứ từ từ, từng chút một. Như pha một ấm trà vậy. Phải đợi nước sôi, đợi trà ngấm. Sự vội vã nào cũng dễ làm hỏng vị trà ngon.

***

Mình vẫn nghĩ, những công cụ này không phải là đũa thần. Nó không biến mình thành một người khác chỉ sau một đêm. Nó giống một cây bút chì màu hơn. Tự nó không vẽ nên được bức tranh nào cả.

Bức tranh có đẹp không, có chạm vào lòng người không, vẫn là do câu chuyện mình muốn kể, do cảm xúc mình đặt vào đó.

Ít nhất thì, mình nghĩ vậy.

Thế thôi.